Chít có tên gọi khác là đót – một trong những sản phẩm đặc biệt của vùng Tây Bắc thậm chí chít có ở hầu hết các tỉnh ở Việt Nam nhưng số lượng chít lớn nhất tập trung ở vùng Tây Bắc với quy mô sản xuất lớn nhất trong cả nước.
Không có số liệu thống kê nào điều tra về chít theo từng tỉnh nhưng từ các cuộc điều tra với các chủ thu gom chít và các xưởng làm chổi chít đã đưa ra kết quả: Điện Biên đứng đầu về lượng nguyên liệu chít trong tỉnh, tiếp theo là Sơn La, Hòa Bình và Lai Châu.
Đối với việc sản xuất chít, Hòa Bình không chỉ là trung tâm sản xuất chít của Tây Bắc mà còn của cả nước. Hòa Bình cũng là một trong những nơi có nguồn nguyên liệu chít khô lớn nhất cả nước và chít ở đây được phân phối cho rất nhiều tỉnh thành khác của Việt Nam trong đó có cả Thừa Thiên Huế, Đồng Nai. Hầu hết các nguyên liệu chít từ Điện Biên, Sơn La và Lai Châu đều được chuyển xuống Hòa Bình, còn lại thì sử dụng để làm chổi phục vụ nhu cầu sử dụng của cả tỉnh nhưng chỉ ở quy mô rất nhỏ. Cũng có một số ít chít được chuyển xuống Hà Tây (nay là Hà Nội) để phục vụ nhu cầu làm chổi.
Thị trường tiêu thụ lớn nhất cho chổi chít của Hòa Bình là Trung Quốc, sau đó là Malaysia, Hàn Quốc, Ấn Độ và Nhật Bản. Nói chung sản xuất chổi chít ở vùng Tây Bắc đang phải đối mặt với những khó khăn sau:
• Nhu cầu sử dụng chít đang ngày một tăng cao trong khi nguồn nguyên liệu chít đang ngày một cạn kiệt. Các chủ thu gom phải đi rất xa để thu mua (Hòa Bình được dự kiến là vùng quy hoạch chít)
• Do đặc điểm theo mùa của chít, chít chỉ được thu hoạch một lần trong năm từ tháng 12 đến đầu tháng 2. Bởi vậy các chủ thu gom cần kho lớn và vốn lớn để mua nguyên liệu chít dự trữ để họ có thể phân phối chít cả năm cho các đơn vị sản xuất chổi chít. Từ năm 2007 đến nay, giá nguyên liệu tăng gấp 4 lần và biến động theo từng thời điểm trong năm.
• Thị trường Trung Quốc rất rất không ổn định, điều này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro lớn cho nhà sản xuất và các nhà xuất khẩu. Không có cam kết nào ngay từ đầu năm sản xuất để nhà sản xuất có thể chủ động tích trữ nguyên liệu cho sản xuất với mức giá hợp lý.
• Các nhà sản xuất và kinh doanh ở Hòa Bình hầu hết đều tập trung vào thị trường hàng thấp cấp ở Trung Quốc. Họ vẫn gặp khó khăn với việc tiếp cận với thị trường hàng cao cấp như ở Hàn Quốc và Nhật Bản do các hoạt động xúc tiến thị trường còn rất hạn chế.